- Lão sư, đừng động đám dị thú này, chúng ta đi thẳng tới phòng tuyến đi!
Sau một lúc thuấn tức di động, Diệp Dương Thành cùng Khải Lạc Khốc Kỳ đã quay về đại lục, nhìn dị thú tràn ngập khắp núi đồi, Diệp Dương Thành vung tay đánh ra ba đạo tử sắc thiểm điện, xử lý một mảnh lớn dị thú.
Nhưng vẻ mặt Khải Lạc Khốc Kỳ lại lo lắng nói:
- Ta sợ bọn họ không còn chịu được nữa! Mặc kệ những dị thú này, kiên cố phòng tuyến mới là trọng yếu nhất ah!
Diệp Dương Thành gật đầu nói:
- Từ nhị khu tới nhất khu, một đường rửa sạch đi qua!
- Dạ!
Khải Lạc Khốc Kỳ gật mạnh đầu đáp ứng.
Diệp Dương Thành gật đầu nắm bả vai Khải Lạc Khốc Kỳ thuấn tứ di động, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện trên bầu trời phòng tuyến nhị khu, liếc mắt liền nhìn thấy chiến trường ác liệt bên dưới.
Càng làm Diệp Dương Thành cảm thấy kinh hãi chính là phương thức dùng phi hành khí lao vào đàn dị thú tự sát, hắn quay đầu nói:
- Ngươi lập tức đi thông báo người phụ trách bên dưới, nói ta đã trở về, toàn bộ phòng tuyến nhất định cắn răng đứng vững!
- Cũng không cần thiết đi.
Khải Lạc Khốc Kỳ cười khổ nói:
- Đã tới mức độ này, có ai mà không liều mạng đâu.
- Vẫn có khác nhau, ít nhất có thể tăng lên sĩ khí cho bọn họ.
Diệp Dương Thành mỉm cười nói:
- Nhanh chóng đi thôi.
- Đáng chết, không chịu được nữa!
Một nam tử bốn mươi lăm đứng trên đài cao nhìn xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chap-chuong-than-quyen/2419512/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.