Sau khi tầm quan trọng của quỹ từ thiện được Diệp Dương Thành lần nữa khẳng định, Lâm Mạn Ny hít sâu một hơi, nhìn hắn, dùng giọng điệu kiên định không cho người cự tuyệt, gằn từng chữ nói:
- A Thành, lần này hành trình Quý Châu, em nghĩ chính mình dẫn người đi qua.
- Cái gì?
Vừa nghe lời của nàng, Diệp Dương Thành muốn té sấp, kinh ngạc nhìn nàng, sau một lúc lâu mới hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì…
Lâm Mạn Ny khẽ cắn môi, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn hắn:
- Bởi vì em biết anh bề bộn nhiều việc, công ty lớn như vậy cần anh quan tâm, nếu như ngay cả chuyện này mà em cũng làm không xong…quỹ từ thiện còn cần hội trưởng như em làm gì?
- Ngô…
Diệp Dương Thành trầm mặc.
Mà Lâm Mạn Ny tiếp tục nói:
- A Thành, em biết anh thương em, cũng biết anh nuông chiều em, nhưng tình yêu cùng sự nghiệp còn tồn tại một khe rãnh, em không hi vọng bởi vì em mà làm liên lụy anh, nếu anh thật sự yêu em, thỉnh buông tay cho em đi làm đi, em nhất định sẽ thật cố gắng thật nỗ lực đi làm, thật cố gắng thật nỗ lực đi học, em…em không muốn trở thành gánh nặng của anh…
Nói xong lời cuối cùng, nàng cơ hồ muốn lớn tiếng kêu lên.
Nhìn thần sắc kích động lại phi thường nhận chân của nàng, trong lòng Diệp Dương Thành run lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, gật gật đầu:
- Mạn Ny, em trưởng thành…
Nhiệm vụ từ thiện tại hành trình Quý Châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chap-chuong-than-quyen/2421319/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.