Rất nhanh dặn dò xong, Diệp Dương Thành lộ ra ý cười nghiền ngẫm, hỏi:
- Làm như vậy chỉ sợ Chu gia sẽ xem em là sinh tử đại địch, sợ không?
- Không sợ.
Vương Tuệ Tuệ không chút do dự lắc đầu đáp:
- Đây là quả báo của bọn hắn.
Nghe câu trả lời của nàng, Diệp Dương Thành mỉm cười thật vui vẻ, gật đầu, vỗ vai nàng, khẳng định nói:
- Có anh ở đây, không ai làm gì được em cả.
- Dạ!
Vương Tuệ Tuệ gật mạnh đầu, nàng chỉ lo lắng Diệp Dương Thành sẽ gặp phiền phức.
Tựa hồ đã nhận ra lo lắng của nàng, Diệp Dương Thành nói:
- Yên tâm đi, kỹ năng của lão ca nhiều hơn em tưởng tượng.
- Nhưng mà…
Vương Tuệ Tuệ vẫn còn chút lo lắng.
Diệp Dương Thành đột nhiên làm ra động tác đừng lên tiếng, ý cười đầy mặt nói:
- Chu gia thỉnh cứu binh đến đây…
- Cứu binh? Làm sao bây giờ?
- Làm sao? Kiên nhẫn xem là được.
Diệp Dương Thành híp mắt nhìn chiếc xe chậm rãi chạy vào Chu gia, trên mặt không hề có chút lo lắng, ngược lại nghiền ngẫm cười:
- Anh thật muốn xem cứu binh Chu gia rốt cục có bao nhiêu kỹ năng.
Nghe được lời của hắn, trong lòng Vương Tuệ Tuệ đột nhiên yên tâm hơn không ít.
Cùng lúc đó người Chu gia cũng nhìn thấy chiếc xe chạy tới, Chu Vệ Bình vừa tỉnh lại, nhất thời mừng rỡ không tự chủ được hô lên:
- Là cậu đến đây, Vương Tuệ Tuệ, mày là tiện nhân thối, mày cùng dã nam nhân của mày xong rồi, tụi mày xong rồi…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chap-chuong-than-quyen/2421341/chuong-482-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.