Rầm bịch!
Triệu Dật Phong trợn to mắt nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện cầm dao lấy mạng gã, mặt mày tràn đầy khó tin. Triệu Dật Phong há mồm muốn nói chuyện nhưng không thể thốt ra một chữ nào, cuối cùng nặng nề té xuống đất. Triệu Dật Phong trợn tròn mắt, biểu tình chết không nhắm mắt.
Ngay khi Triệu Dật Phong ngã xuống, bên Diệp Dương Thành cũng có hành động. Diệp Dương Thành ra lệnh xóa sổ, bảy nam hai nữ đi theo Triệu Dật Phong chết đứng tại chỗ, tắt thở.
Diệp Dương Thành quay đầu dặn dò Dương Đằng Phi:
- Dọn dẹp sạch sẽ.
Diệp Dương Thành bước tới gần Triệu Dung Dung đứng bên cạnh xác Triệu Dật Phong đang khóc sướt mướt.
Diệp Dương Thành ngần ngừ một lúc sau vịn vai Triệu Dung Dung, nói:
- Hắn đã không còn là Triệu Dật Phong mà nàng quen. Đi, chúng ta về nhà.
Triệu Dung Dung khóc ròng rã, giọt lệ rơi, giọt nước mắt dùng linh lực biến ra chưa chảy qua gò má đã bị thu về. Diệp Dương Thành cảm nhận được nỗi bi thương của Diệp Dương Thành.
Triệu Dật Phong chết khiến Triệu Dung Dung mất đi quyến luyến tình thân cuối cùng. Lời Triệu Dật Phong nói trước khi chết khiến Triệu Dung Dung từ bỏ mộng mơ. Đúng rồi, Triệu Dật Phong là tôn tử của phó tỉnh trưởng làm sao xưng hô tỷ đệ với một y tá nhỏ của bệnh viện? Triệu Dung Dung không suy tính thiệt hơn nhiều, nàng chỉ muốn khóc, khóc to ra, khóc vật vã.
Diệp Dương Thành đứng một bên nhẹ vỗ lưng Triệu Dung Dung, yên lặng an ủi tâm hồn bị thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chap-chuong-than-quyen/2422889/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.