Trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Chăm chỉ khổ luyện…
Đường Thời Ngữ liên tục phân biệt kĩ những ý tứ của lời này, cảm thấy việc này không bình thường.
Ánh mắt của nàng nhìn lướt qua, thiếu niên không được tự nhiên dời mắt, tay sờ sờ cổ.
Đường Thời Ngữ buồn bả nói: “Chàng chột dạ cái gì?”
Hắn vội vàng phủ nhận: “Không.”
Đường Thời Ngữ ý tứ không rõ a một tiếng, thản nhiên nói: “Phải không.”
Nàng cũng không biết có nên tin hay không, xoay người vòng qua trong bình phong, gấp y phục bẩn của hắn ở trên kệ, rồi đặt ở một bên.
Sau đó ngồi xuống giường, rũ mắt suy nghĩ.
Cố Từ Uyên trốn ở phía sau bình phong lặng lẽ nhìn, thấy nàng không có ý định tính sổ, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đứng tại chỗ, mũi giày chà xát mặt đất, mặc dù rất muốn đi vào thân mật với nàng một phen, nhưng lại sợ mình vì “chuyện tốt” bại lộ mà bị phạt nên do dự.
“A Uyên, vào đi.”
Nhận được mệnh lệnh, thiếu niên không thể không làm theo lời.
“A Ngữ, làm sao vậy?” Hắn đi chậm về phía giường, đôi mắt nhìn xung quanh và tự hỏi nên chạy trốn từ con đường nào.
“A Uyên, nói cho ta biết thân phận của mấy người hôm nay.”
Ánh mắt Cố Từ Uyên hơi ngưng đọng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt trong lòng bàn tay để chơi.
Đường Thời Ngữ cực kỳ kiên nhẫn, cũng không có đem tay rút đi, chỉ là lạnh nhạt nhìn hắn.
“Tào Dập.”
Đường Thời Ngữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chap-niem-cua-nang-tinh-kiep-cua-chang/2023556/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.