Cố Niệm nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên đánh vào người anh: " Anh làm sao có thể như vậy, anh điên rồi." Tay đau đến nhấc không nổi nhưng vẫn cố liều mạng đánh anh, nước mắt không kìm chế được rơi xuống.
Năm đó sau khi ly hôn, cô cũng không khóc như vậy.
" Rõ ràng anh không cần con bé, không phải hận Cố gia sao? Vì sao còn muốn như vậy? Muốn giành con gái với tôi? Tống Hoài Thừa, tại sao? Anh đã có Chu Hảo Hảo, cô ta có thể sinh con cho anh. Anh muốn có con anh có thể tìm cô ta."
Tống Hoài Thừa nhìn cô nước mắt giàn dụa, mặc cho cô liên tục đánh vào ngực mình: " Cố Niệm." Anh giật khoé môi.
Cố Niệm vẫn duy trì tâm tình đang dần sụp đổ: " Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Anh đã hại cha tôi vô tù, nếu anh thấy như thế chưa công bằng, anh có thể đi kháng án. Anh không nhìn thấy sao? Ông trời đã trừng phạt tôi, Phán Phán không nói được, con bé sẽ không nói được, đây là ông trời trừng phạt gia đình tôi. Tống Hoài Thừa, anh không nhìn thấy sao?"
Tống Hoài Thừa cầm tay cô, lúc này mới phát hiện cổ tay cô đã sưng lên: " Tay cô."
Cố Niệm khóc nức nở, đại não căn bản cũng không biết anh nói gì.
Tống Hoài Thừa lái xe đi tới bệnh viện, bác sĩ xử lí vết thương cho cô, Cố Niệm tỉnh táo lại vài phần.
Bác sĩ nói: " Mấy ngày nay không nên xách đồ nặng, tôi cho cô vài miếng dán, mỗi ngày dán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chap-niem-da-man/1296469/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.