Cố Niệm...
Phản ứng của người ngủ chính là phản ứng chân thật nhất. Hoá ra anh chưa từng quên cô ấy, hay là, người anh yêu chính là cô ấy.
Vì hận nên sinh ra yêu sao?
Chu Hảo Hảo giật mình, máu trong người ngay lúc này như đóng băng lại. Cô ta âm thầm cắn môi, rốt cuộc nhắm mắt lại, cô ta không thể chấp nhận, cũng sẽ không chấp nhận. Nếu như con đường phía trước là một mảnh đen tối, cô ta nguyện ý sa vào.
" Hoài Thừa..." Chu Hảo Hảo không ngừng gọi tên anh.
Cô yêu người đàn ông này, yêu sâu đậm. Vì anh, cô sẵn lòng bỏ đi tự trọng của bản thân.
Hơi thở không ổn định, triền miên động lòng người.
Tống Hoài Thừa từ từ mở mắt ra, mọi thứ trở nên rõ ràng, hơi thở của anh từng chút lạnh xuống: " Hảo Hảo." Không còn chút ôn nhu nào.
Áo ngủ của cô ta buông xoã, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn.
Chu Hào Hảo bình tĩnh nhìn anh: " Là em." Cô ta tháy tròng mắt anh loé lên tia mất mát rồi biến mất, ngực đau như bị ai đó bóp thật mạnh.
Tống Hoài Thừa chuyển động người.
Chu Hảo Hảo thuận thế ngồi vào một bên, cô rũ mi mắt xuống không nhìn anh.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh mà áp lực.
" Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút." Tống Hoài Thừa nói.
Chu Hảo Hảo nhếch miệng: " Hoài Thừa, lúc nào rảnh chúng ta đi xem Phán Phán đi."
Đôi mắt Tống Hoài Thừa trầm xuống.
" Sau này con bé sẽ luôn sống cùng anh." Chu Hảo Hảo ôn nhu nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chap-niem-da-man/1296472/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.