Buổi sáng tại Phù Uyển Cung.
"A Bích! A Bích!!" Một tiếng nói vang lên thật nhỏ nhẹ và yếu ớt. Phù Thiên Băng mệt mỏi cựa người ngồi dậy, sao cơ thể lại đau và mất hết sinh lực như vậy?
Nghĩ rồi tự đưa tay lên bắt mạch cho bản thân. Nàng há hốc miệng kinh ngạc:"Ta... có thai??"
Nàng vẫn luôn không hiểu tại sao dạo gần đây nàng lại hay thèm ăn đến thế? Tại sao lại hay cáu gắt rồi muốn ngủ cả ngày chứ không phải rong chơi đây đó như trước kia, hoá ra là nàng đang có thai!!
Khẽ cười sờ tay lên bụng.. Nhưng mà, ở cái thời phong kiến này, chưa chồng mà có chữa là tội ác tày trời. Phù Thiên Băng sầu não chôn sâu đầu vào gối,đời nàng kiếp này coi như tiêu.
Nhưng nếu nàng trốn đi!! Đôi mắt bỗng loé sáng , thì nàng sẽ chẳng bị ai phát hiện và mang tiếng xấu ngàn năm nữa rồi.
"A Bích, A Bích.." Nàng lớn tiếng gọi.
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi à?" A Bích vui mừng hỏi.
"A Bích mau đi thôi." Phù Thiên Băng nhanh miệng nói.
"Đi? Đi đâu cơ?" A Bích ngơ ngác hỏi.
"Đi với ta là được,ở cùng ta suốt đời không về đây nữa." Phù Thiên Băng ngây thơ đáp.
A Bích trợn trừng mắt hoảng sợ:"Tiểu thư, vậy còn Hoàng Thượng và Phù Gia?"
"Ây da, cha mẹ thì ta sẽ về nói. Còn về Sở Giả Thần, thôi thì kệ hắn. Hắn là ai ta không biết." Phù Thiên Băng mạnh miệng.
Nàng nói mà nàng đâu biết có nam nhân nào đó đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chap-niem-tam-sinh/16028/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.