Khi mũi kiếm chém xuống, đầu óc ta trống rỗng, liều mình nhào vào lòng hắn. Không ngờ Tiêu Dực vươn tay bắt chặt lưỡi kiếm, mặc cho máu thịt rách toạc, cưỡng ép đoạt lấy rồi xoay người chĩa ngược về phía bọn chúng.
“Nàng nói thánh chỉ còn có nghi vấn, ta không thể cứ thế mà chết.”
Mưa gió cuồng loạn, đao kiếm giao nhau. Võ nghệ cuả Tiêu Dực không tệ, dù che chở ta vẫn vừa đánh vừa lui, cầm cự được một hồi. May thay không bao lâu sau thì viện binh tới, bao vây toàn bộ. Từ mái ngói, từng mũi tên nỏ vút xuống, máu hòa cùng mưa, loang chảy thành dòng trong bùn đất.
“Phụng thánh chỉ của Bệ hạ: sách lập Ngũ hoàng tử Tiêu Dực làm thái tử.”
Tiêu Dực đứng nơi cửa điện, thương tích đầy mình, thân hình lảo đảo suýt ngã.
“Điện hạ!”
Ta vội vàng đỡ lấy hắn, “Trước hãy nghỉ ngơi đã.”
Hắn nhìn thẳng ta, gật đầu, buông rơi thanh kiếm, để mặc ta dìu vào trong. Vừa đặt xuống mép giường, bất ngờ eo ta bị nhấc bổng, cả người ngã ngửa xuống, bị hắn đè chặt.
“Tiêu Dực…”
Lời ta bị chặn mất, đôi mắt hắn gần ngay trước mặt, trái tim ta bỗng ngừng đập một nhịp. Một lát sau, hắn buông môi ta, ánh mắt sâu thẳm không rời:
“A Kiều, ngươi hãy nghĩ kỹ… ngươi thật sự không hề thích ta sao?”
Ta sững sờ nhìn hắn, đáy mắt thoáng run rẩy:
“Ta… ta từng có trượng phu rồi.”
“Quên hắn đi.”
Tiêu Dực cúi đầu, nụ hôn rơi xuống nơi cổ. Hơi thở nóng hổi lướt qua vành tai khiến đáy lòng ta run rẩy.
“Rõ ràng…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chap-thoa-su-an-duong/2867393/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.