Ánh đèn trong phòng vụt tắt và cánh cửa khép lại.
Trong vài giây, ba đứa trẻ vẫn im thin thít. Khi chắc chắn chỉ còn có bọn này với nhau, Olivia nói “Chà, thú vị quá hả?”
“Chúng mình ra khỏi đây mau,” Charile nói. “Mình có nhiều thứ để kể cho hai người.”
Billy là đứa đầu tiên chui ra khỏi tủ tường. Nó chạy ù qua cánh cửa sập và leo lẹ lên những bậc thang lở, trước khi cả hai đứa kia phủi bụi trên người xong.
Đáng lý ra chúng không cần phải mất công phủi bụi làm gì, bởi vì, đến khi bò ra khỏi tháp Da Vinci, thì cả ba chúng nó một lần nữa lại dính đầy mạng nhện. Olivia bị sưng vù ở mắt cá, đầu gối bầm tím và có vài vết rách, nhưng cô nàng không muốn làm ầm lên. Charlie cảm kích quá, nó bảo, “Mình nghĩ bồ nên đến gặp bà giám thị. Nhỡ may trong đám bụi bẩn ấy có thứ gì gớm ghiếc thì sao, bồ biết đó, một con rệp cổ hay một thứ gì đó chẳng hạn.”
“Giám thị ấy hả? Bà đó hung dữ như con rồng vậy,” Olivia nói. “Chắc chắn bà ấy sẽ tọc mạch hỏi xem tớ đã làm gì. Tớ sẽ giấu đầu gối dưới lớp quần thun bó, để ngày mai về mẹ tớ sẽ lo liệu.”
Billy nhắc Charlie về điều Charlie lúc nãy muốn nói với cả bọn.
“Yên chí, anh nói đây,” Charlie bảo. “Theo toàn bộ những gì mà Manfred và giáo sư Bloỏ nói với nhau...ờ...thì mọi việc đã xảy ra đều có đầu đuôi cả.”
Olivia đề nghị cả bọn vào phòng ngủ chung của nó, vì cái phòng đó gần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/charlie-bone-1-luc-nua-dem/2157127/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.