“Bắt đầu rồi đấy” Ông cậu Paton nói.
“Bắt đầu cái gì ạ” Charlie hỏi.
Hai ông cháu đang ngồi bên bàn bếp. Một ngọn nến cháy ở giữa bàn và bên cạnh là tấm hình một người đàn ông đã bị ma thuật di dời để không ai có thể nhìn thấy mặt.
“Bá tước Harken Badlock đang giữ cái gương” Ông cậu Paton ảo não nhìn vào đốm lửa trên cây nến. “Ai mà biết trong đầu hắn đang rắp tâm suy nghĩ cí ủy quái gì để hại chúng ta cơ chứ”.
Với Charlie, xem ra cái tay bá tước này đã làm điều tệ hại nhất rồi. “Ông cậu Paton,ông có nghĩ là nếu bị quên lãng thì ta ... ta đã chết một ít rồi không?”
“Charlie!” Ông cậu có vẻ sốc, gần như là giận dữ. “Ba của con không bị quên lãng và sẽ không bao giờ bị quên lãng. Anh ấy là bạn thân của biết bao nhiêu người.”
“Nhưng mẹ...” Charlie nói.“Nếu mẹ quên...”
“Mẹ con không quên, Charlie. Không quên đâu.” Ông cậu Paton bắt dầu đi xà quần quanh bếp. “Cô ấy bị bỏ bùa,t a cam đoan với con điều đó, nhưng chỉ là tạm thời thôi. Thể nào rồi chúng ta cũng tìm ra cách giải những thứ bùa ếm, tuy vào lúc này, thú thật ta không có ý kiến gì cả”.
“Con phải lấy lại Gương Thần của Amoret,” Charlie tuyên bố dứt khoát.
Ông cậu ngừng bước tới bước lui và nhìn nó “Một việc bất khả thi, Charlie, nhưng mà, đúng đấy, đó có thể là một sự khởi đầu.”
“Thôi để con đi và suy nghĩ về nó đây. Chúc ông cậu ngủ ngon,” Charlie chụp lấy tấm hình.
“Ngủ ngon nhé,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/charlie-bone-5-charlie-bone-va-nha-vua-an-minh/2062178/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.