Khi giọng nói lạnh như băng mà biếng nhác của Lâm Duyệt vang lên bên tai Lâm Như Ý, cả người nàng cứng đờ, bất giác dừng bước. Ngàng ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Lâm Duyệt, thành thực mà nói thì đây là lần đầu tiên nàng nhìn tận mặt người anh trai chẳng khác gì cái bóng trong nhà họ Lâm này.
Khoảng cách quá gần, nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ hàng mi dài của Lâm Duyệt, đương nhiên, cũng thấy cả vẻ ngông cuồng và âm u trên mặt hắn. Tướng mạo của Lâm Duyệt tổng hợp tất cả ưu điểm của Lâm Trung và Trương thị, vô cùng anh tuấn. Lâm Duyệt trước kia rất nhún nhường, nhìn qua có vẻ thiếu sức sống, không hăng hái phấn chấn, nhưng gương mặt vẫn rất nho nhã ôn hòa.
Lâm Duyệt bây giờ toàn thân toát ra khí thế sắc bén, giống như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, sắc bén đến mức làm đau người đến gần, ngạo nghễ, tự đắc, ương ngạnh đến cực điểm.
Trong một tích tắc, Lâm Như Ý thậm chí không dám nhìn thẳng vào đôi mắt không có tình cảm của Lâm Duyệt, nàng hơi hạ mắt, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?” Một chút hoảng loạn trong lòng không hề xuất hiện trên mặt Lâm Như Ý, đối diện với Lâm Duyệt đã đổi tính, nàng vẫn là đứa con được trưởng bối cưng chiều trong nhà, là quý nữ nổi danh kinh thành, có sự kiêu ngạo của riêng mình.
“Sao nào, gia đình mời người về dạy dỗ cho ngươi, ngoại trừ nhận mặt được vài con chữ, làm được vài câu thơ, bồi dưỡng ra cái sự kiêu ngạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-dich-ton-dich-truong-ton/651782/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.