Lâm Duyệt có hơi không hiểu ý của Tề Nhiễm, hắn vốn không định hỏi thêm, nhưng khi thấy Tề Nhiễm cầm sách lên đọc như đang ngụy trang, hắn mỉm cười hỏi: “Thái tử có ý gì thế?”
Tề Nhiễm không buông sách xuống, mắt vẫn nhìn thẳng vào trang sách, bình thản đáp: “Không có ý gì, chỉ thuận miệng nói mà thôi.”
Lâm Duyệt nhỏ giọng nói: “Thái tử thuận miệng nói một câu, nhưng sẽ khiến ta hiểu lầm đó.”
Cuối cùng thì Tề Nhiễm cũng đặt quyển sách đang che trước mắt mình xuống, y nhìn Lâm Duyệt bằng đôi mắt sâu thẳm, ánh sáng bên trong thật khó phân biệt ý nghĩa, y khẽ nhướn hàng chân mày dài mảnh thanh tú, chậm rãi nói: “Vậy ngươi hiểu lầm cái gì, nói cho Cô nghe thử.”
Lâm Duyệt không ngờ Tề Nhiễm lại hỏi như vậy, hắn định mở miệng theo bản năng, tất nhiên là hiểu lầm ngươi có ý với ta . Nhưng sau cùng Lâm Duyệt lại nuốt ngược lời này xuống, hắn nghĩ Tề Nhiễm là Thái tử, lại còn là trai thẳng nữa chứ, mình không nên nói ra những lời ái muội như thế. Vì vậy, Lâm Duyệt chỉ cười đáp: “Không có gì, không hiểu lầm, ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Ừ.” Tề Nhiễm đáp một tiếng, sau đó tiếp tục cầm sách lên che trước mặt. Lâm Duyệt nhìn y, rất muốn nhắc nhở là y cầm sách ngược. Nhưng lại cảm thấy bây giờ không thích hợp nói điều đó, vì vậy hắn đổi đề tài: “Ta đi nhìn xem phản ứng của quan lại trong triều giúp ngươi.”
Vừa rồi bọn họ ở trong đại điện, bên phía Ngự thư phòng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-dich-ton-dich-truong-ton/651896/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.