Bất kể Trương thị nghĩ thế nào, lo lắng bất an thế nào, thì mọi việc cũng vẫn như Lâm Trung nói, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, thân phận hiện giờ của bọn họ không đủ để kháng lại ý chỉ của nương nương trong cung, trừ khi bà ta muốn chọc giận Hiền phi, muốn khiến cho việc hôn nhân của Lâm Như Ý trở nên khó khăn hơn. Điều Lâm Trung nói là sự thật, nhưng sự thật cũng chính là thứ mà người ta khó lòng chấp nhận nhất.
Đêm đó, Trương thị gần như không ngủ, cũng có thể nói là tất cả những người khác trong nhà họ Lâm đều không ngủ được, bao gồm cả Lâm Như Ý, cả bà cụ Lâm, thậm chí là cả một nhà Lâm Hiền vừa mới về kinh.
Ngày hôm sau, Trương thị thức dậy với hai mắt bầm đen, khi người hầu chải tóc trang điểm cho mình, bà ta nhìn dung nhan tiều tụy của bản thân trong gương đồng mà trong lòng khó chịu vô cùng. Khi gần đến giờ, Lâm Như Ý đã đến, hai người vào cung nên không thể đi quá trễ được. Trương thị vừa nhìn Lâm Như Ý là biết ngay nàng ta cũng không ngủ ngon, Trương thị lúc này mới đau lòng đứng dậy, đến bên cạnh Lâm Như Ý, nhẹ nhàng vỗ bàn tay nàng ta, nói: “Đừng lo, dù hôm nay xảy ra chuyện gì trong cung, mẫu thân cũng sẽ bảo vệ con.”
Lâm Như Ý cười gượng, đáp: “Con biết.”
Trương thị và Lâm Như Ý lên kiệu vào cung trong ánh nhìn đầy ẩn ý của những người trong nhà họ Lâm. Dường như có một ý tưởng lóe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-dich-ton-dich-truong-ton/651952/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.