Đèn chỉ thị an toàn trong sơn động sáng lên, tuy cường độ ánh sáng còn yếu ớt nhưng so với cảnh tối đen như mực, giơ tay nhìn không thấy năm ngón mà nói đã giúp lòng dũng cảm của Lục Hoài Nhu tăng thêm không ít.
Lục Hòai Nhu tuyệt đối không chịu thừa nhận trong bóng tối bản thân đã ôm Dương Duệ.
Anh tỉnh bơ dạy dỗ Lục Chúc Chúc: "Nhóc con, sợ thì đừng đi vào, đậu hũ* của Dương ảnh đế tùy tiện ăn được ư!"
*ăn đậu hũ: nghĩa bóng là sàm sỡ một ai đó
Mặt Lục Chúc Chúc đầy vẻ vô tội: "Con không có nhúc nhích mà!"
"Ha ha, dám làm dám nhận, không ai trách con đâu."
Cô nhóc bị hắt nước bẩn tức giận giậm chân: "Nhưng người ta không có thật mà!"
Bão bình luận lại bắt đầu ập đến màn hình -----
[Lục - đổ thừa - ảnh đế đoạt giải Oscar - Hoài Nhu]
[Chỉ cần chày cối không nhận thì chắc anh không mất mặt!]
[Cho dù sợ tới hai chân run cầm cập, tôi cũng không thèm ôm hàng xóm nhà tôi đâu!]
[Lục Chúc Chúc: Con không cần mặt mũi à?]
......
Dương Duệ duỗi tay ước lượng chiều cao của Lục Chúc Chúc rồi nói: "Cho dù Tiểu Chúc Chúc cao gấp đôi, con bé chắc cũng không với tới cổ tôi đâu nhỉ."
Lục Hoài Nhu làm như nghe không thấy lời anh ta nói: "Trước mặt có ánh sáng, tiếp tục đi về phía trước."
"Được." Dương Duệ cười cười: "Lục tiền bối anh muốn đi chính giữa không?"
"Không cần, cám ơn."
Lục Hoài Nhu một mình dẫn đầu đi đằng trước, xuyên qua con đường nhỏ chen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-gai-cua-sieu-sao/2337820/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.