Quý Thư Ngôn không ngờ Đoàn Chấp sẽ nói vậy.
Anh cau mày hỏi lại: “Tại sao?”
Đoàn Chấp ngược lại không hiểu tại sao Quý Thư Ngôn lại hỏi câu này.
Lý do của sự rời đi của hắn rất rõ ràng rồi mà.
Hắn nhỏ giọng nói, “Cháu không nên ở đây thêm nữa, nếu ở lại chỉ khiến cả chú và cháu trở nên khó xử hơn thôi.” Hắn nhìn Quý Thư Ngôn, do dự vài giây, lại bổ sung một câu, “Chú cũng đừng lo, sau này cháu sẽ không đến làm phiền chú nữa đâu, chú cũng sẽ chẳng thấy cháu nữa, nên chú không cần phải sợ, cháu sẽ không làm gì cả.”
Hắn không hối hận vì đã tỏ tình với Quý Thư Ngôn, tuy tính hắn có vẻ hơi thản nhiên quá, nhưng trong lòng vẫn phải giữ lại chút sĩ diện, tối hôm qua không được Quý Thư Ngôn cho phép mà đã hôn người ta, xem như là duy nhất trong tình cảm hai mươi năm qua của hắn có chút khác thường.
Hắn lại nhỏ giọng nói một câu, “Xin lỗi.”
Quý Thư Ngôn lại rất khó tức giận lần nữa.
Đoàn Chấp tuy đã nói mình có tội ác tày trời, nhưng ánh mắt nhìn anh lại trong veo như nước, thu lại hết sự kiêu ngạo và lạnh lùng ngày thường, khuôn mặt anh tuấn trang trọng, ngược lại càng làm nổi bật khí thế thiếu niên của bản thân.
Anh nhìn Đoàn Chấp với vẻ mặt phức tạp, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.
Khi anh còn đang suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào, tốt nhất là có thể để hai người hòa thuận như trước, Đoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-kiem-che-xiu-di/1836679/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.