Kỷ Thụy giật mình ngồi bật dậy, cố gắng bình tĩnh giải thích: “Chú chú chú ngủ say quá, cháu cháu cháu xem chú có chết không.”
Tạ Uyên mệt mỏi ngồi dậy, xoa xoa trán và hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Đương nhiên là không chết rồi, chú nhỏ của cháu phải sống thọ trăm tuổi chứ!” Kỷ Thụy lập tức đáp.
Tạ Uyên bật cười, ánh mắt lại không kìm được nhìn xuống môi cô.
Lúc nãy cô ở gần anh đến mức trong thoáng chốc anh tưởng cô định hôn trộm mình, suýt nữa anh đã không tỉnh táo mà hôn lại.
… May mà không hôn, không thì tình huống sẽ khó xử lý. Tạ Uyên thở phào nhẹ nhõm, rồi lại âm thầm cảnh báo bản thân đừng làm bậy.
Trử Thần vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, anh ấy định nói gì đó thì Kỷ Thụy đã kêu lên: “Ba ơi!”
Giọng con gái cưng vừa cất lên đã nghe ra là bị ức hiếp, Trử Thần làm sao còn để tâm chuyện khác, lập tức ba bước làm hai chạy đến bên giường, ôm Kỷ Thụy vỗ về.
“Sao giờ ba mới đến vậy hu hu…” Kỷ Thụy nghẹn ngào.
Trử Thần vỗ nhẹ lưng cô: “Con và Tạ Uyên đều bị thương, bên ngoài phải có người phối hợp với Tưởng Cách xử lý công việc, ba không cố ý đến thăm con muộn đâu.”
“Mẹ đâu ạ?” Kỷ Thụy lại hỏi: “Lúc nãy mẹ ra ngoài rồi không thấy quay lại.”
“Cô ấy đang ngủ ở phòng bên cạnh.” Trử Thần thở dài: “Lúc nãy cô ấy vừa ra ngoài đã bảo đau bụng, chắc là bị dọa sợ, nhưng đừng lo, bác sĩ đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-toi-de-thua-ke-gia-san-cua-chu-do/973176/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.