Toàn bộ ánh sáng trong phòng đều bị khôi giáp của Triển Ẩn hấp thụ, ánh sáng còn hiện trong đôi mắt hắn, gắt gao nhìn nàng, dường như muốn cuốn lấy nàng, khuôn mặt gần trong gang tấc được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, ánh mắt chạy trốn tựa hồ đều bị hắn bắt được, giữ lấy, A Viên ngượng ngùng lại ngọt ngào, rốt cuộc đem tâm tư treo lơ lửng hơn một tháng thả xuống, hắn đã bình yên vô sự trở lại.
Triển Ẩn ở trên gương mặt nàng hung hăng hôn mấy cái, lúc này mới chịu đứng dậy, cởi bỏ khôi giáp. Một thân phong trần trong nháy mắt khôi phục lại vẻ tiêu sái ngày xưa.
A Viên mím môi mỉm cười, đảo mắt muốn rời khỏi lòng hắn.
Bàn tay của hắn bắt đầu không an phận luồn vào trong áo nàng, tập kích khắp nơi, làm cho nàng vừa ngứa vừa nhột. A Viên nhịn không được cười rộ lên: “Mau buông ra.”
Triển Ẩn hừ một tiếng: “Không nhớ ta, ta liền đem bạch bánh trôi chà xát thành hồng bánh trôi.”
A Viên nhất thời xấu hổ đỏ mặt, bắt đầu giãy dụa. Khí lực của hắn lại mạnh mẽ nằm ngoài dự kiến của nàng, bàn tay chống lên ngực hắn chẳng khác nào châu chấu đá xe. Lòng bàn tay hắn nóng rực, da thịt nơi nào bàn tay hắn đi qua đều nóng bỏng như lửa, không cần nhìn, cũng biết là rất hồng.
Hắn ở bên tai uy hiếp: “Nói thật, ta sẽ bỏ qua cho nàng.”
- “Nhớ.” A Viên nhỏ giọng hừ một câu, xấu hổ không dám nhìn hắn. Bàn tay hắn ngừng tập kích xung quanh, mà bò lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-vien-ngoc-an/404851/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.