Thẩm Thiên Hương đến phòng làm việc của mình rồi thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.
Cô vốn không có bạn bè, khi rời khỏi đây mọi người cũng chỉ nhìn cô, cũng chẳng ai nói lời tạm biệt với cô.
Thẩm Thiên Hương bước ra khỏi công ty, trên tay cầm đồ đạc của mình rồi quay đầu lại nhìn.
Cô mỉm cười, cứ nghĩ sự nghiệp mình sẽ có ngày đi đến thành công, nhưng không ngờ lại kết thúc sớm như vậy.
Cô vừa rời đi, định lên xe bus về nhà nào ngờ nhận được điện thoại của Cao Mỹ Lệ.
[Tôi muốn gặp cô.]
Thẩm Thiên Hương nắm chặt điện thoại, xem ra cô ta đã biết cô trở lại thành phố rồi.
Cao Mỹ Lệ này có vẻ đang rất muốn đuổi mẹ con cô rời khỏi đây, muốn độc chiếm Ninh Giang Thành một mình đây sao?
"Địa điểm?" Thẩm Thiên Hương hỏi ngược lại.
Cao Mỹ Lệ đọc địa chỉ cho cô, sau khi nghe xong cô đáp: "Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay."
...
Thẩm Thiên Hương đi vào quán cà phê, cô đã nhìn thấy Cao Mỹ Lệ ngồi đợi sẵn ở đó.
Cô từ từ tiến tới ngồi xuống, nhìn thấy cô đã đến Cao Mỹ Lệ mỉm cười: "Trông cô có vẻ tốt hơn rồi nhỉ?"
"Cũng nhờ ơn cô mà tôi mới có thời gian dài nghỉ ngơi như vậy đấy." Thẩm Thiên Hương đáp lại.
"Ô!" Cao Mỹ Lệ bật cười.
"Thôi được rồi, chúng ta đừng vòng vo nữa, cô nên đi vào vấn đề chính rồi đó?" Thẩm Thiên Hương lên tiếng bảo.
"Tôi không quên, chỉ là muốn chào hỏi cô một chút thôi mà.
Cô còn gấp gáp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chay-dau-cho-thoat-mama-den-roi/46027/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.