“Bé, thật sự muốn đi sao?” Diệp Hiểu Nhu kéo tay con gái mình dịu dàng hỏi.
An Hòa ngồi trên chiếc giường êm ái bên cạnh cửa sổ, ánh mắt hướng về cây đại thụ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng gật đầu với mẹ mình. Cô biết rõ họ rất lo lắng cho cô, cô cũng muốn để họ được yên tâm, nhưng mà từ bỏ không phải là việc dễ dàng như vậy, cho nên cô muốn đi đến một nơi xa lạ, thử quên đi một số chuyện cũ, bắt đầu một cuộc sống mới.
“Aizz…” Diệp Hiểu Nhu thở dài, xoa xoa mái tóc dài của con gái, “Tiểu Liệt nó…”
“Mẹ…” An Hòa quay đầu lại ngắt lời mẹ, “Con hiểu lòng mình, con biết phải làm sao mà.”
Con gái không muốn nói đến đề tài này, Diệp Hiểu Nhu cũng không dám hỏi nhiều nữa, khẽ thở dài trong lòng, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Dưới lầu, ba An đang ngồi trên ghế salon đọc báo, nhìn thấy vợ yêu xuống, ông đứng dậy dắt tay bà ngồi xuống, “Nó vẫn kiên trì sao?”
Diệp Hiểu Nhu gật đầu, lo lắng nói: “Aiz, nó cứ như vậy thì làm sao mà vui vẻ được, không để ý tới A Liệt, hỏi nó đã xảy ra chuyện gì nó cũng không nói…”
An Cảnh Dương ôm lấy bờ vai của vợ mình, dịu dàng an ủi: “Con cháu có cái phúc của con cháu, Bé của chúng ta là một đứa trẻ kiên cường!”
Trình Liệt… An Hòa khẽ gọi cái tên này trong lòng, đây là người cô đã quen biết từ năm 8 tuổi, cô còn nhớ rõ cô ngồi phía sau xe đạp của anh hai tay hoan hô thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chay-theo-hanh-phuc/1552652/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.