Trên phố, tiếng người ồn ào huyên náo, nhưng Trầm Nhứ vẫn là người đầu tiên phân biệt được chủ nhân của âm thanh.
Cô quay đầu nhìn sang.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Chu Hành mặc áo khoác đen đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cô… và họ.
Trầm Nhứ dừng lại một chút: “Anh đậu xe xong rồi à?”
Chu Hành bước chân về phía cô, cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Sao lại chạy tới đây, chẳng phải bảo em vào trước sao?”
Trầm Nhứ: “Bên trong người đông lắm, tôi sợ vào rồi anh không tìm thấy.”
“Ồ.” Chu Hành đáp lại một tiếng không cảm xúc.
Lúc này, Hứa Triết đứng bên cạnh thấy Chu Hành, đầu tiên là ngẩn ra, cậu ta còn tưởng Trầm Nhứ đang đợi bạn nữ, sau đó lại nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thân quen như vậy, không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng.
Cậu ta dừng lại một chút, cười nói: “Nhứ Nhứ, đây là bạn mà chị đợi à?”
Nghe vậy, Trầm Nhứ hơi ngạc nhiên, chưa kịp mở lời, đã thấy Hứa Triết thân thiện giơ tay về phía Chu Hành: “Chào anh, tôi là Hứa Triết, cũng là bạn của Trầm Nhứ.”
Chu Hành như vừa mới nhận ra có người đứng bên cạnh, từ từ ngẩng đầu lên.
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau.
Dựa vào bản năng của một người đàn ông, Hứa Triết có thể cảm nhận rõ ràng sự thù địch của Chu Hành đối với mình.
Một lúc sau, Chu Hành lạnh nhạt lên tiếng: “Rất vui được gặp.”
Sau đó, anh thu lại ánh mắt, lười biếng nói: “Không phải bảo đi mua đồ làm bữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chay-ve-phia-em-diep-kien-tinh/2750302/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.