Lúc nói ra câu này, giọng nói của Trầm Nhứ thậm chí còn hơi run rẩy. Cô nhìn Chu Hành, vành mắt đỏ hoe, trái tim vì hoảng loạn và bất an mà đập điên cuồng: “Hắn ta cũng nhìn thấy em rồi, ngay tại cửa thang máy ấy.”
Nghe vậy, vẻ mặt Chu Hành lập tức căng thẳng rõ rệt: “Chuyện xảy ra khi nào? Hắn đã làm gì em chưa?”
“Chiều nay, lúc em đi công tác bên ngoài về.”
Trầm Nhứ đáp: “Vốn chiều em đã định gọi điện báo với anh rồi, nhưng lại nghĩ chuyện này qua điện thoại có thể nói không rõ, nên mới định chờ gặp trực tiếp rồi kể.”
Dừng một chút, Trầm Nhứ cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục nói: “Hắn chưa làm gì cả, em vừa nhận ra hắn liền lập tức tránh đi rồi.”
Chu Hành nghe xong thở phào nhẹ nhõm, yết hầu anh hơi chuyển động, dịu dàng đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô, an ủi bằng giọng rất ấm áp: “Em làm đúng rồi, đừng lo nữa, chuyện này cứ để anh xử lý.”
Trầm Nhứ ngước lên nhìn anh, hàng mi hơi run run. Không phải cô không tin Chu Hành, chỉ là cô thực sự rất sợ.
Tề Cảnh Duệ chắc chắn là bóng ma lớn nhất suốt hơn hai mươi năm qua trong cuộc đời cô. Sau khi chuyện kia xảy ra, suốt một thời gian dài, mỗi đêm cô đều liên tục gặp ác mộng. Trong mơ là nụ cười điên cuồng, ma quái của Tề Cảnh Duệ. Hắn cầm dao phẫu thuật, từng chút từng chút cắt vào da thịt cô. Đã có vô số đêm cô đau đớn đến mức co giật, tuyệt vọng tỉnh giấc, chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chay-ve-phia-em-diep-kien-tinh/2750345/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.