Lư Nham cảm thấy mình có lẽ đã nghe nhầm, thả chén trà xuống nhìn chằm chằm vào Vương Việt, “Cậu nói cái gì?”
“Làm tình,” Vương Việt nhìn hắn, “Hai chúng ta làm…”
Lư Nham không nói gì, nhảy dựng lên khỏi sofa như thể bị thọc cho một dao, vào phòng ngủ, lục lọi bên trong.
“Làm sao thế?” Vương Việt đứng ngoài cửa phòng ngủ nhìn hắn.
“Cậu sợ cái này không?” Lư Nham móc được từ ngăn kéo dưới tủ quần áo ra một chuỗi hạt gỗ, giơ lên trước mắt cậu.
“Đây là… cái gì?”Vương Việt lại gần liếc mắt nhìn, “Phật châu?”
Đây là một chuỗi hạt gỗ đào, Lư Nham không nhớ lấy từ đâu ra, có điều Vương Việt rõ ràng không có cảm giác gì với thứ này, Lư Nham ném chuỗi hạt về lại ngăn kéo, rồi xoay người đi vào phòng bếp.
“Cậu sợ cái này không?” Lư Nham lấy từ trên bệ bếp lên một củ tỏi, đập nát, trong không khí nhanh chóng ngập mùi tỏi.
“Tỏi à?” Vương Việt nói một câu, vẫn rất bình tĩnh, “Không thích ăn.”
Tỏi cũng không dùng được, Lư Nham lập tức thất vọng vô cùng về mấy phương thức đuổi quỷ bí truyền từ tin vỉa hè, đang nghĩ ngợi xem có nên xuống dưới tầng gọi Hứa Dung lên thử cách bà bầu đuổi quỷ hay không, Vương Việt đột nhiên thở dài.
“Được rồi, tôi biết rồi, không vội,” Vương Việt lùi lại cửa, nửa người chìm vào cửa, “Đi đây.”
Không chờ cho Lư Nham nói, cậu đã biến mất phía sau cánh cửa.
Lư Nham đứng trong phòng khách một lúc, mở cửa nhìn ra bên ngoài, Vương Việt có vẻ cũng không ở trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chet-di-chet-lai-tu-lai-tu-khu/426765/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.