Bệnh viện
Rốt cuộc một câu nói có thể khiến người ta đau tới đâu?
Một câu nói của Tô Á Văn đã gián tiếp phủ nhận hết những tình cảm tôi tự cho là đúng suốt hai năm trời.
Ba từ của Tống Tử Ngôn đã trực tiếp phủ nhận con người tôi.
Trước đây tôi vẫn có một quan niệm: tôi đây người gặp người thích, không thích không phải người.
Nhưng giờ tôi mới phát hiện ra, có lẽ mình mới là kẻ lạc lõng trong đám người nhộn nhịp.
Tô Á Văn chỉ nhẹ nhàng nhắc tôi, có lẽ tôi không xứng có một mối tình trọn vẹn, Tống Tử Ngôn dứt khoát nói cho tôi hay, tôi, căn bản là người không có tư cách được yêu.
Hóa ra đọc nhiều tiểu thuyết đến thế, quyển nào cũng nói rằng đau như xé tâm can, tim như bị ai bóp nghẹt. Tôi vẫn nghĩ là bịa đặt, là không bệnh mà than, rồi hừ mũi.
Nhưng đêm nay, chỉ ba chữ ấy của Tống Tử Ngôn thôi đã khiến tôi lâm trọng bệnh rồi.
Hóa ra tiểu thuyết không hẳn là xa rời thực tế, văn chương cũng chẳng phải loại quá khoa trương.
Tim đâu chỉ đau không thôi, mà là đau chết bà!!
Tôi vẫn nghĩ mình là một nhân vật hệ cường hóa, thuộc tính kim cương, anh dũng mạnh mẽ, thân thể cường tráng, thương đao bất khả xâm phạm, chẳng quan tâm dư luận. Nhưng chiêu công kích ấy của Tống Tử Ngôn nào phải là đánh thẳng tay đâu, hắn chỉ tung một chiêu phép vớ vẩn thôi cũng đủ khiến số sinh lực của tôi tụt hết rồi, không để người ta kịp trở tay, chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chet-sap-bay-roi/1408409/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.