Không ngờ nhà nghỉ, khách sạn gì cũng hết chỗ, chúng tôi tới mấynơi liền, cuối cùng cũng tìm được một khách sạn ba sao nho nhỏ. Tô Á Văn đi từ quầy tiếp tân ra, hỏi tôi: Tìm hết quanh vùng này màchỉ còn một chỗ này thôi, nhưng khách sạn cũng chỉ còn lại mộtphòng .
Tôi ngồi trên sofa sảnh chính coi tạp chí, lơ đãng gật đầu: Ừ.
Anh nói tiếp: Mấy nhà nghỉ gần đây không sạch sẽ mà cũng khôngan toàn, hay chúng ta ở lại đây đi .
Tâm trí của tôi hãy còn bị đầu đề của vụ án Tiểu Tam giết vợ kinhđiển hấp dẫn, gật đầu cái nữa.
Anh tò mò nhìn qua: Coi cái gì đó? Ngồi đọc chăm chú thế, nãy giờchẳng nói được chuyện gì với em cả! .
Tôi rụt cằm, mắt vẫn nhìn vào trang tạp chí: Anh quyết gì thì emtheo đó, dù em không đồng ý thì anh cũng chẳng sửa lại đâu mà, cứdẹp ý kiến của em qua một bên cho đỡ tốn công vô ích, em đỡ mấtsức, cứ làm theo anh là tốt rồi .
Anh cười: Anh trở nên chuyên quyền từ lúc nào thế? Tôi ngẩng đầu: Còn không chuyên quyền à, anh coi, giờ em vânglời thành thói quen rồi, chuyện gì cũng không có ý kiến! .
Lời nói ra khiến hai chúng tôi cứng đờ.
Tim tôi lạnh đi, bởi tôi biết, thói quen đó tại sao mà có.
Mấy tháng ngắn ngủi thôi mà đã thành thói quen, thói quen chuyệngì cũng không làm, không tính, tất cả để người khác quyết định; thóiquen không làm gì, không nghĩ gì, chỉ tuân theo quyết định củangười khác.
Mà người khác đó tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chet-sap-bay-roi/465633/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.