- Xin lỗi vì đã làm mày lo lắng. Mày... Tao có chuyện này muốn hỏi mày...
Hạnh Linh đi tới bàn học của nhỏ bạn và mở balo của nó ra sau đó lấy quyển sách của nó, kéo ghế lại đối diện nó sau đó đập quyển sách đó vào đầu của nó rồi bắt đầu lên tiếng trách hờn nó:
- Mày á..., nghĩ sao mà đi mượn cái quyển này vậy hả? Bộ mày nghĩ mình đủ trình rồi nên đi mượn cái này à? Con thần kinh này, thiệt tình tao không biết nên nói với mày làm sao nữa đó. Hỏi chuyện gì?
Sau khi bị con bạn đập quyển sách kia lên đầu một cái đau điếng, cô đưa tay lên xoa đầu nhăn nhó nhìn nó với ánh mắt không hiểu liền chề môi nói:
- Có mày mới thần kinh, tự nhiên khi không đánh tao à. Cái quyển này là tao đâu có mượn đâu mà do anh Trình trước khi đi du học đưa lại cho tao, anh ấy còn bảo tao hãy giữ quyển sách này thật kĩ vì từ giờ tới khi tốt nghiệp ngành này có nhiều thứ mà giáo viên chưa giảng dạy hết cho tụi mình nên ãnh đã tự mình ghi chép lại hết vào đây. Vì anh Trình đưa nên mới nhận đó. Còn cái chuyện tao muốn hỏi mày thì...
- Ra là vậy, mà tính hỏi gì tao???
- Tao muốn hỏi mày là sao trước giờ mày phải gượng ép mình theo tao học ngành này khi bản thân mày không thích nó?? Để lỡ mất 2 năm tuổi trẻ. Tại sao thế hả?
Hạnh Linh đứng dậy kéo ghế lại chỗ cũ sau đó phóng lên giường nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-can-du-nang-hoa-se-no/169719/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.