7h sáng. Sáng sớm trời tinh mơ và không khí trong lành rất tốt cho việc chạy bộ, cô đeo tai nghe và chạy bộ ra công viên gần nhà. Vừa chạy vừa ngân nga theo lời bài hát:
“Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng.
Cho em được ôm lấy kí ức xưa vụng về khi bên em anh nói cười.
Ngại ngùng khi anh thì thầm sẽ mãi yêu mình em.
Mi ngoan ngày ấy vẫn ướt đẫm khi nhớ anh
Bao đêm dài thao thức ước muốn thêm một lần ta trong tay chung lối đi.
Dù là xa xôi dù là trong mơ thôi
Em vẫn yêu anh như ngày đầu tiên.”
“Éc…rầm…” 1 âm thanh chói tai phát ra. Chả biết từ đâu một chiếc xe máy chạy với tốc độ gần như bay đâm chả tín hiệu báo gì cho người khác biết. Mất hơn 1 phút sau, Kỳ Tường dựng xe lên và đứng phủi người và cất giọng bực bội nói:
- Này.Cô kia đi đường kiểu gì thế? Nè có nghe tôi hỏi không đấy.. này này..!
Cô cố ngượng người ngồi dậy sau bị xe “ hôn ” khuôn mặt thì nhăn nhó miệng thì càu nhàu nói lại:
- Nè nha cho nói lại đó, mới sáng sớm 7h30 sáng mà chạy xe như bay chả kèn báo gì cả. Đã vậy đụng người ta ngã mà không biết xin lỗi và đỡ người ta dậy à? Ở đó mà…
Đoá Lệ cảm thấy choáng váng rồi dần dần cô nhắm mắt rơi vào trạng thái ngất xỉu. Anh ngồi xuống lay cô dậy, vừa lay vừa nói to:
- Thiệt tình phiền hà gì đâu! Cô gì ơi! Dậy đi. Tôi sắp trễ học tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-can-du-nang-hoa-se-no/2612667/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.