Ba mươi phút sau, Lâm Sương Sương và anh chàng đẹp trai vô cùng thân thiết ngồi trên ghế nói chuyện trên trời dưới đất.
Một giờ sau, bàn tay nhỏ bé ẩm ướt của cô ấy đã chậm rãi bám lên cơ bắp cánh tay to lớn của anh trai nhỏ kia.
Hai giờ sau, đang lúc bầu không khí có chút mập mờ, Lâm Sương Sương chuẩn bị tiến đến dán lên mặt anh chàng đẹp trai.
Miệng bị ai đó che lại.
Cô ấy kinh ngạc quay đầu, thấy là Triệu Mẫn Mẫn, vẻ mặt nghiêm túc.
Ánh mắt đó giống như đang cảnh báo: "Cô tốt nhất nên có chuyện khẩn cấp.
”
“Hình như tôi nhìn thấy Cố Nam Tầm.
”
Lâm Sương Sương giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên:
“Thật hay giả? Khi nào?”
Triệu Mẫn Mẫn nhớ tới thân ảnh vừa rồi chợt lóe lên, cơ hồ nắm chắc 60%.
“Một phút trước, ở chỗ này.
”
Lâm Sương Sương nhanh chóng tạm biệt anh đẹp trai, trước khi đi còn không quên thêm wechat.
Trở lại quán trọ, hai người đều có chút lo lắng.
Triệu Mẫn Mẫn an ủi cô ấy:
“Ba năm nay chúng ta đều trốn rất tốt, không có khả năng đột nhiên bị bọn họ tìm được, có lẽ là tôi nhìn nhầm.
”
Lâm Sương Sương ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói:
"Cái đó! khoảng thời gian trước tôi gọi điện thoại bảo một người hàng xóm trước kia lấy ít tiền cho bà ngoại tôi, có phải là! "
Nghe vậy, Triệu Mẫn Mẫn nhíu chặt mày.
Trong trường hợp này, đúng thật là có khả năng.
Lâm Sương Sương vô cùng ảo não:
“Xin lỗi, tôi cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-chi-em-em-cung-nhau-bo-chong/1043757/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.