Vi Vi, tôi không muốn hù dọa em, thật sự... Nhưng mà tại sao Vi Vi không nghe lời, muốn ép tôi sao?
Hắn vẫn muốn từ từ nắm lấy lòng cô để cho cô không thể chạy trốn nhưng tất cả chỉ là uổng công. Thiên tài IQ 200 thì sao chứ! Hắn lại không có biện pháp để cô đối mặt với tình cảm của hắn.
Thẩm Thiên Vi, em trốn không thoát đâu!
“Thật xin lỗi.” Thẩm Thiên Vi nhìn về người bên cạnh nói câu xin lỗi thứ n trong đêm giáng sinh này. Cô quả thật muốn tìm cái động để trốn vào... Cô đang làm gì thế này? Đi ăn bữa tối ngẩng người, xem chiếu phim ngẩng người, đi trên đường cũng ngẩng người, cuối cùng lại bỏ mặc đối tượng hẹn hò ở phía sau... Trên thế giới này chắc không có người nào vô duyên hơn cô!
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Thẩm Thiên Vi, hai gò má đỏ bừng nói tiếng xin lỗi, Thanh Trạm cười “Hì hì” một tiếng: “Em thật sự rất đáng yêu.”
“Anh không có tức giận sao?” Thẩm Thiên Vi cẩn thận ngước mắt hỏi.
“Hắc, anh không có nhỏ nhen như thế” Thanh Trạm cười cười “Chỉ là tối nay em cứ thẫn thờ, có tâm sự sao?”
Có, đương nhiên là có...
Khuôn mặt Thẩm Thiên Vi phảng phất sự cô đơn, đáy mắt chớm buồn.
Lòng của cô không có ở đây. Tâm tình của cô, trừ Thiên Dục ra không còn người nào khác. Cô cứ như vậy đi ra ngoài, không biết Thiên Dục sẽ làm gì trong đêm Giáng Sinh này? Là cô đơn ở nhà hay là... Cũng hẹn hò với ai rồi? Mặc kệ là trường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-cho-em-cung-chieu-anh/385150/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.