Tế Tế đột nhiên mở bừng mắt ra, gần như đã quên mất dạ dày mình đang không khỏe, lập tức ngồi bật dậy: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Túy Mặc yên lặng, nhìn xuống nền nhà, lồng ngực phập phồng, dường như đang điều chỉnh tâm trạng.
Mẹ anh vừa mới thoát khỏi tai ương tù tội, hôm nay vốn là ngày gia đình bọn họ đoàn viên, tại sao cha anh lại đột nhiên qua đời? Thảo nào rõ ràng là anh không trực ban nhưng tới giờ này vẫn còn chưa ngủ. Xảy ra chuyện này, tại sao anh… tại sao anh vẫn còn đích thân tới đây… Tế Tế hơi xấu hổ, cô hiểu rất rõ nỗi đau mất đi người thân ruột thịt, anh đã phải làm sao để gắng gượng tới tận đây khám bệnh cho cô mà không hề lộ ra chút cảm xúc nào?
Nhìn Giang Túy Mặc điều chỉnh tâm trạng cả hồi lâu mà vẫn không thể nói được câu nào, Tế Tế đột nhiên nổi lên một loại xúc động muốn nhào tới ôm lấy anh. Lúc này Tế Tế mới nhớ ra, trước đây mình yêu người này tới cỡ nào!
Lúc anh không để ý tới cô, cô vừa rầu rĩ vừa tuyệt vọng gửi cho anh nhiều tin nhắn bày tỏ tình cảm của mình như vậy; nhận được hồi âm của anh, dù chỉ là một chữ, cô cũng vẫn vui vẻ cả ngày, lại còn chụp ảnh màn hình; lúc anh nói muốn yêu đương với cô, cái cảm giác hạnh phúc đó quả thật là muốn đòi mạng cô — Anh là nam thần, anh vĩnh viễn đứng trên đỉnh Everest trong lòng cô, cô nỗ lực leo lên như vậy mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-co-my-thuc-va-yeu-la-khong-the-phu-long/1847896/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.