Trời sáng, Mạc Phong, Tô Tranh và bọn trẻ cùng ăn sáng.
Tô Tranh nhìn Yên Nhiên trên bàn ăn cứ càu nhàu chê nọ chê kia, và Miêu bà bà hết sức sủng ái và dung túng bên cạnh, trong lòng thầm thở dài, hạ mắt tiếp tục uống cốc sữa bò của mình.
Mạc Phong xuất thân là quân nhân, thấy con gái kiêu căng như vậy, hiển nhiên cũng không phải hài lòng. Nhưng đoán chừng nghĩ đến việc nhiều năm qua anh chưa từng có trách nhiệm nuôi dạy gì đứa con gái này, nên cũng chỉ nhíu mày không nói gì.
Còn Mạc Cách Ly cúi đầu ăn cơm bên cạnh, mặc dù so với Mạc Yên Nhiên cong môi nũng nịu thì trầm mặc hơn nhiều, nhưng xem ra cũng phải rất cực kì ẩn nhẫn, cậu không thích ăn thịt, cũng không thích ăn mì phở, cũng không thích ăn canh, chỉ yên lặng ăn món chay, uống nước đun sôi để nguội.
Thấy vậy Tô Tranh rất kinh ngạc. Nghĩ kĩ lại thì, xác thực không sai, cậu gần như ngồi không. Nhớ lại lúc rước ở MacDonald, hình như cậu cũng ăn mặn, nhưng không phải thật thích.
Tô Tranh cười khổ nghĩ, hai đứa trẻ này không biết giống ai, không giống mình, cũng chẳng giống Mạc Phong. Còn bà nội Mạc gia, cũng chưa từng nghe qua có tính cách kỳ quái này!
Cô biết từ nhỏ đến lớn hai đứa trẻ này gần như không có cha mẹ, lại còn bị lão phu nhân Mạc Gia nuôi dạy theo một cách cố chấp, nên chắc chắn sẽ có một chút đặc biệt, nên lại nghĩ tới tâm sự của mình.
Lão phu nhân Mạc gia thực sự sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-du-anh-can-cau/859459/quyen-14-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.