Nghỉ ngơi xong buổi trưa, đến chiều, Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly theo mệnh lệnh của cha, học bơi lội.
Mạc Yên Nhiên cảm thấy rất uất ức. Cô cảm thấy cha rất không nói đạo lý. Được rồi, cha không cho con tập, lại để con học theo dì Tô, cũng được. Nhưng cha phải nói rõ ràng với dì Tô nha. Không thể để tự cô chạy tới chỗ dì Tô cầu xin, dì dạy cháu đi đâu ! Mạc Yên Nhiên quyết không cúi đầu a!
Cái dì Tô đó lại cố tình không biết điều. Cô biết mình muốn cầu cạnh. Nhưng cũng không thể chủ động xin người ta dạy mình. Mà lại ở bên cạnh ra vẻ lạnh nhạt hoàn toàn không biết gì. Điều đó càng khiến cho Mạc Yên Nhiên không cách nào mở miệng! Mặc dù từ nhỏ Mạc Yên Nhiên bị quản cực kỳ cực nghiêm. Nhưng bé cũng chưa từng phải chịu loại uất ức này, trong lòng đương nhiên rất ủy khuất.
Mà Miêu bà bà mà bé yêu thương nhất bên cạnh, lúc này cũng đã mất đi hoàn toàn phép thần thông thường ngày ở Mạc gia, mà cha lại đang trợn mắt. Miêu bà bà muốn giúp mình cũng không có gan rồi!
Vì vậy chiều nay, Mạc Yên Nhiên không mở nổi miệng cầu xin người, ôm phao bơi trong tay, ở trong nước đạp loạn một lúc, không kìm được uất ức. Mạc Phong kéo rèm cửa sổ ra, thấy Mạc Yên Nhiên chơi đùa xa xa như vậy, ra lệnh: “Bỏ phao ra bơi đi.”
Mệnh lệnh này rất nhanh được nhân viên trong biệt thự truyền tới tai Mạc Yên Nhiên.
Nghe thấy như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-du-anh-can-cau/859469/quyen-14-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.