Mạc Yên Nhiên chính là một đứa bé quật cường. Bé vừa lau nước mắt, vừa siết chặt cây bút. Khi dừng khóc thì cũng là lúc dừng làm bài tập.
Làm xong bài tập, cô bé tức giận hét to với Tô Tranh: “Cháu viết xong rồi, cháu về được chưa?”
Tô Tranh gật đầu: “Được.”
Mạc Yên Nhiên hất đầu, bực tức rời đi. Mái tóc cong cong của cô bé bay bay trong không trung.
Tô Tranh ngồi ở trong phòng, cầm đĩa trái cây đó, bỏ từng quả anh đào vào trong miệng.
Từng viên anh đào trong suốt ướt át, mới ăn thấy trong miệng có chút chua, nhưng khi thưởng thức cẩn thận thì vị chua được thay băng vị ngọt, lan tràn trong miệng, dư vị còn lưu.
Lúc Tô Tranh về phòng ngủ của Mạc Phong đã muộn. Mạc Phong nằm trên giường đọc một quyển sách, hiển nhiên là đang chờ cô.
Cô vào phòng tắm tắm rửa một chút, rồi thay áo ngủ nằm xuống bên cạnh Mạc Phong. Khi cô nằm xuống, Mạc Phong duỗi tay kéo cô lại.
Tô Tranh nhẹ nhàng hôn lên lồng ngực của anh, âm thanh khàn khàn ghé vào lỗ tai anh nói: “Anh đào anh đưa đến rất ngon, là vị mà em rất thích.”
Mạc Phong hình thư rất vui mừng, ngẩng đầu hôn trả lên tai cô, lại dọc theo vành tai này đến bờ môi cô, giống như đang thưởng thức một thứ đồ tinh xảo, hôn môi cô, giọng trầm thấp: “Thật ra, anh cũng thích ăn anh đào.”. Nói xong, môi và lưỡi của anh không chút lưu tình công chiếm anh đào thuộc về anh.
Hai người kích tình như lửa, cháy đến rối tinh rối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-du-anh-can-cau/859494/quyen-14-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.