“Lại đây!” Diệp Thố đưa tay ra giũ áo sơ mi, thấy Thượng Linh vẫn đứng yên một chỗ, hàng mi tuyệt đẹp bỗng hơi nhíu lại, kéo cô đến gần bên rồi ra lệnh: “Mặc giúp anh!”
Thượng Linh lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng vẫn mặc áo sơ mi và cài từng cúc lại cho anh. Những đường nét hoàn hảo trên gương mặt, khí chất nho nhã thanh cao, chiếc áo màu tím nhạt này dường như đã khiến anh thêm phần cuốn hút. Anh đứng trước cô khẽ mỉm cười, nụ cười có thể đánh cắp cả linh hồn người khác.
Thượng Linh vẫn tưởng dù anh có nhận chiếc áo cô tặng thì cũng sẽ chỉ cất trong tủ, nào ngờ anh lại mặc luôn. Suy cho cùng, cô đúng là người có con mắt tinh tường.
Cô bẻ cổ áo nói: “Sau này quần áo của anh để em chọn hết.” Cô nghĩ gì đó rồi thêm một câu: “Những lần sau dùng thẻ của anh.”
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh nhận được quà sinh nhật cô tặng. Ngày xưa đừng nói đến quà tặng, mà ngay cả ngày sinh nhật của anh cô cũng chẳng nhớ.
Niềm vui ngập tràn trong lòng, ngón tay anh nhẹ lướt qua mái tóc cô, từ từ nói: “Ngày sinh nhật anh, chúng ta cùng ra biển chơi, tiện thể về thành phố Z thăm cha em luôn nhé!”
Thượng Linh nghĩ đến vẻ mặt kích động của cha cô khi nghe cô nhắc đến cha con Diệp Thố hôm trước liền lắc đầu ngay lập tức: “… Hôm đó em có chút việc, chiều mới có thời gian, buổi tối em mời anh đi ăn.”
“Việc gì?” Anh chớp mắt.
“Em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-duoc-yeu-minh-anh/440656/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.