– Ly, dậy đi.
Trần Thiên Hương tỉnh dậy trước, vỗ vỗ nhẹ người bên cạnh, đánh thức người kia dậy.
– Dậy đi, hôm nay có chuyện cần phải làm.
Trần Thiên Hương từ trên giường đi xuống, trong phòng rất ấm, nhưng chung quy vẫn là mùa đông, ra khỏi tấm chăn bông dày có chút lạnh.
– Chuyện gì thế chị?
Vũ Hương Ly tỉnh ngủ, ngồi thẳng trên giường, tò mò hỏi.
– Đến bệnh viện.
Trần Thiên Hương nghiêm túc trả lời, vừa nói vừa lấy dây buộc tóc lên cao.
Vũ Hương Ly mở to mắt.
– Bệnh viện? Chị bị gì à?
– Không phải.
– Thế đến bệnh viện làm gì?
Vũ Hương Ly chưa hết ngạc nhiên, sáng sớm Trần Thiên Hương đã muốn lôi mình cùng đến bệnh viện làm gì.
– Vũ Hương Ly..
Trần Thiên Hương ngồi xuống giường, bên cạnh Vũ Hương Ly. Sau đó gọi tên cô ấy.
– Dạ.
Vũ Hương Ly không hiểu vì sao người kia lại gọi cả họ cả tên mình nữa, nhưng vẫn trả lời.
– Em muốn có con phải không?
Trần Thiên Hương nhìn thẳng vào mắt người kia, nghiêm túc hỏi.
– Ý chị là?
– Trả lời đi.
Vũ Hương Ly bất giác khựng lại, sau đó gật đầu.
– Phải.
– Vậy chúng ta cùng sinh một đứa nhỏ.
– Chị điên rồi, em nói muốn, nhưng không phải bây giờ.
Vũ Hương Ly nắm lấy bàn tay Trần Thiên Hương, cô ấy nghĩ gì vậy? Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, sinh con gì chứ?
– Nghe này, chúng ta bây giờ cùng sinh một đứa nhỏ được không? Tin chị đi.
– Nhưng bố mẹ chị.
– Đừng lo gì cả,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-em-yeu-chi/1893887/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.