Lần trước khi ở trên xe buýt đem mọi chuyện nói rõ ràng, hai người đây là lần đầu tiên gặp mặt ở khảng cách gần như vậy, thời gian lâu đến mức, cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Tạ Đường cảm thấy cô sắp không nhận ra anh, Lục Trác gầy đi rất nhiều, trên người thiếu đi một thứ gì đó, lại nhiều hơn một cái gì đó mà mình không hiểu thấu được, nhưng rốt cuộc là cái gì, trong nháy mắt Tạ Đường theo bản năng tránh đi.
Tạ Đường chưa kịp phản ứng, anh đã cúi xuống, một tay nhấc chân bế cô lên.
Những người xung quanh chết lặng.
Tạ Đường bỗng được nhấc lên không trung, trong lòng nhảy dựng thật mạnh, cảm thấy hơi thở dừng ở đỉnh đầu mình, cô theo bản năng đôi tay muốn tìm được vật chống đỡ, cô chợt nhận ra người này chính là Lục Trác, vì vậy cô vội vàng buông tay ra, cơ thể cứng đờ.
“Có người đỡ tôi.” Tạ Đường thì thào.
Mặc dù cô muốn nói: "Tôi không cần anh giúp", nhưng khi cô nhìn lên, thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của Lục Trác đang ở gần bàn tay, không thể không biết tốt xấu nói ra.
Cô nhớ rằng, Lục Trác mới ra viện không bao lâu.
Lục Trác phớt lờ cô, giả vờ như không nghe thấy, rồi sải bước bế cô đến phòng y tế.
Dưới khán đài lộn xộn, Vương Văn văn và những người xung quanh đều sững sờ và choáng váng. Trên khán đài càng huyên náo hơn, bên này đột nhiên có người rơi xuống, kinh ngạc lo sợ tới mức sôi nổi đứng lên, nháo nhào đến phía trước xem.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-gai-gia-mao-toi-la-moi-tinh-dau-cua-boss/1045045/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.