"Chước Chước, chạy về phía trước, đừng quay đầu lại...."
Một đôi tay dịu dàng đẩy nhẹ sau lưng cậu.
Khi Tạ Chước bàng hoàng tỉnh táo lại, cơ thể nhỏ bé của cậu đang chạy băng qua đêm mưa lạnh lẽo ẩm ướt.
Cậu ngơ ngác ngước nhìn bầu trời đen đặc, trong đầu không tự chủ hiện lên ba chữ.
Đêm cung biến.
Tiếng hô truy đuổi vang lên sau lưng, "Mau đuổi theo, đừng để nó chạy thoát!"
Thần kinh của Tiểu Tạ Chước co rút lại, bản năng nhạy bén trước nguy hiểm khiến đôi chân nhỏ bé càng tăng tốc hơn.
Không được dừng lại, sẽ chết.
'Vút ——'
Lưỡi dao hiểm hóc xẹt qua, một thanh kiếm ngắn từ trên trời giáng xuống, chuôi kiếm tinh xảo được khảm bảo thạch tím lấp lánh.
Dù phản ứng có nhanh đến đâu, cậu cũng chỉ là một cậu bé tám tuổi.
Bắp chân bị lưỡi kiếm sắc bén cứa trúng, đau đớn khiến cậu ngã lăn xuống vũng nước, mái tóc bạc mềm ướt đẫm rũ xuống trán, gương mặt nhỏ lấm lem bùn đất.
Cậu ngước mắt nhìn lên.
Đối diện là một đôi mắt tím cao quý băng lãnh phía trên bức tường cao.
"Điện hạ, tiên đế đang đợi ngài dưới mật cung." Trưởng quan nhìn xuống thiếu niên nhỏ bé như con kiến dưới đất, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua bộ quần áo vải bẩn thỉu của cậu.
*m ậ t cung: cung đi ệ n ng ầ m d ướ i lòng đ ấ t "Ngài không cần lãng phí thời gian với nó." Thái tử vẫn không rời mắt khỏi Tạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/2925249/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.