“Thành thật mà nói, khi Sriranda đột nhiên mở mắt đã làm cho tôi thực giật mình.”
Trong phòng bài, hai người đang ngồi đối diện vừa cùng nhau uống trà chiều, vừa thoải mái nói chuyện phiếm. Một người trong đó chính là Melanie.
“Lúc ấy Jaquen tiên sinh yêu cầu tôi trông coi ngọn lửa kì quái kia, tôi thật sự khẩn trương đến nỗi cũng chẳng dám nháy mắt dù chỉ một cái, chỉ sợ sơ ý một chút thì ngọn lửa kia sẽ bị tắt, ai biết đột nhiên cô ấy không báo trước tỉnh lại như vậy, bắt lấy cánh tay của tôi dọa tôi run hết cả lên, mà ngọn lửa kia liền tắt thật.” Đến nay, khi nói đến chuyện đêm đó trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
“Thật ra thì cô cũng may rồi, so với những kinh sợ mà tôi gặp phải chẳng đáng là bao.” Người bạn cùng bàn với cô buông tách hồng trà trên tay xuống, vẻ mặt sầu khổ, cảm khái, “Ít nhất, cô còn không trong lúc khuya khoắt bị một thanh âm kêu rời giường, đến trước một khối đá lớn trong đám phế tích lộn xộn — quả thực tựa như là mộng du mà. Sau đó nâng phiến đá kia lên, một bàn tay đưa ra, tiếp theo một con người chậm rãi từ từ bò ra, đứng thẳng, nhìn cô cười…… Mà trong lòng cô lại rất rõ ràng kỳ thật anh ta đã chết, mà còn đã chết rất nhiều ngày …… Ai, hoàn cảnh lúc đó thật rất khủng bố !!”
“Nghe nói lúc ấy anh nói với Isaac thiếu gia vừa sống lại thế này : ‘Em họ, tôi biết tình cảm anh em giữa chúng ta rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-ke-cua-lo-lem/100079/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.