Bốn năm sau -
Chạng vạng tối, khoái mã vào cung, lúc lao qua cửa cung Đại Ngụy, trực tiếp rút thẻ bài ra, chỉ nháy mắt sau đã khuất bóng. Thị vệ vừa thấy quần áo, đã biết là tiểu thái giám vào cung mấy năm nay. Tiểu thái giám này số rất hên, sau đại hôn của Hoàng thượng, lập tức hắn được chọn làm thái giám bên cạnh, thỉnh thoảng lại xuất cung… Rốt cuộc Hoàng thượng phái hắn xuất cung làm cái gì nhỉ? Mỗi khi giục ngựa chạy qua, luôn ngửi thấy một thứ mùi.
Tiểu thái giám đi đến trước cửa cung cửu trùng, xuống ngựa bước vào.
“Ngài về rồi…”
Tiểu thái giám cười nói: “Vất vả vất vả, tôi phải vào điện gấp đây.” Quăng dây cương cho lão thái giám, hấp tấp chạy đi.
Dọc theo đường đi của hắn, những ngọn đèn trong cung tỏa sáng rực rỡ. Bệ hạ đời này có niên hiệu Thiên Đức, thực ra lại là một hoàng đế không tốt chút nào… Đương nhiên, không phải là không tốt đối với dân chúng, mà là yêu cầu quá nghiêm khắc đối với bản thân. Từ sau khi hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đèn đuốc trong cung ban đêm mười cái thì năm sáu cái bị tắt hết, đêm khuya ít người bước vào cung điện, ngoại trừ cung của Hoàng hậu, đèn đuốc ở hậu cung hầu như đều tắt cả.
Con đường hắn đi này, vẫn là vị bệ hạ hà khắc kia nhìn hắn trầm ngâm thật lâu, rì rầm: “Thú vui duy nhất mà nàng ưa thích, ta chắc chắn không thể hủy đi…” Vì thế mới để lại.
Hắn vội vàng đi vào ngự thư phòng, Lâm Tú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-la-hoang-hau/489759/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.