Hằng Dạ tiến vào giữa chính phòng tẩm cung, ngồi xuống chiếc giường lớn quen thuộc, tâm trạng hết sức thư thái. Non nửa tháng nay, hòng ép mình phải quên đi tên thần tử vong ân phụ nghĩa kia nên hắn cứ bịn rịn hoài trong cung các phi tần, nào Như phi, nào Vân phi xinh đẹp chờ đợi. Hắn tưởng những thân thể mềm mại đẫy đà ấy có thể nhồi nhét thứ tâm linh lẫn dục vọng trống huơ hoải của hắn, song đến ngày hôm nay, khi đường mắt hắn gặp lại con người thanh lệ nhu mì kia, hắn mới ngộ ra rằng, bản thân hắn vẫn chưa hề chạy thoát ra được sức mê hoặc từ y.
Đổng Tuyết Khanh đứng trong phòng, theo biểu cảm của Hằng Dạ là y đủ hiểu vị Hoàng thượng ngang ngược vẫn còn muốn y. Y đã liên tiếp đấu tranh suốt nửa tháng trời, y không thể không đối mặt với cuộc tình này, Hoàng thượng sẽ chẳng buông tay, vậy nên, muốn sinh tồn chốn Hoàng cung chỉ có thể dựa vào chính mình. Huống hồ, y đâu thể để mặc Hứa Nghiêm chờ chết!
Hằng Dạ một mực im lặng. Dẫu cho hắn muốn ôm lấy giai nhân này biết bao nhiêu, hắn cũng chẳng nguyện chủ động nói ra miệng.
“Các ngươi lui xuống hết đi, Hoàng thượng mệt, cần được nghỉ ngơi.” Đổng Tuyết Khanh điềm đạm phân phó các cung nhân trong phòng.
Hằng Dạ ngẩng lên nhìn y, trước sau vẫn bất động thanh sắc.
Đổng Tuyết Khanh dời gót đến đằng trước hắn, vô cùng dịu dàng cởi áo choàng ngoài lẫn Long ngoa giúp hắn (ngoa: giày),để Hằng Dạ thoải mái nằm xuống giường. Sau đó y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-la-luc-do-long-ngan-ngo/2638850/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.