Sau ngày đó, Hướng Uyển Đình cũng không thấy Đổng Ngôn nữa
Đệ đơn từ chức, cô rời khỏi Ngải Mục. Ra đi một cách dứt khoát, số di động cũng thay đổi. Bản thân cô cũng không thể nói rõ được mình đang trốn tránh điều gì.
Sau khi từ chức, cô tới một công ty quảng cáo. Chức vụ là thư kí, coi như là hợp sở thích.
“Trợ lý Hướng, ngày mai cô đi khảo sát nội y đi.”
“Nội y?”
“Có vấn đề gì sao?”
“À thì… tôi không đi có được không…….?” Cô cùng cái thứ đồ này hình như không thể cắt đứt quan hệ được.
“Tôi không phát tiền lương cho cô thì có sao không?”
Ặc….. “Vậy cũng được ạ.”
Nếu trong một tháng mà thất nghiệp tới hai lần, nhất định sẽ bị mẹ đánh chết!
May mà…. Đây không phải Ngải Mộ.
Đi khảo sát cũng chẳng có chuyện gì để làm, Hướng Uyển Đình chán nản nhìn người mẫu đi lại. Vô tình lại nghĩ đến thời gian mình làm trâu làm ngựa sau cánh gà. Vốn tưởng đã thoát khỏi bể khổ, mình sẽ cảm thấy được giải thoát, nhưng hình như cũng không thật sự vậy…
“Thư kí Hướng.”
Xưng hô thế này đã một tháng không ai gọi rồi. Hướng Uyển Đình tò mò quay đầu lại, nhận ra người gọi cô là Đường Thiến. Lần này, cô ấy cũng là một trong mấy người mẫu nội y.
Chẳng qua Hướng Uyển Đình còn chưa kịp chào cô ấy, Đường Thiến đã lôi điện thoại ra: “Này, nhanh chân lên chút coi! Em tìm thấy cô ấy rồi!” Sau khi cúp điện thoại mới ra vẻ thấm thía nói: “Thư kí Hướng, cô chạy đi đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-minh-boss-yeu-em/233042/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.