" Đọc hết đống này!" Dịch Nhất Phàm đi một vòng thư viện, nhặt vài quyển sách, chả mấy chốc đã ôm một chồng đến trước mặt cô
Lam Diệp Phù có chút tái mặt mày. Nhiều như vậy?
" Này, nhất thiết phải..."Cô quay đầu lại nhìn hắn, ngón tay chỉ chỉ vào chồng sách, khuôn mặt ngán ngẩm
" Bắt buộc!" Hắn đanh giọng, hai tay khoanh trước ngực như một phụ huynh nghiêm khắc dạy bảo con " Đó là kiến thức cơ bản nhất! Cậu thông minh như vậy, hẳn là học nhanh thôi!"
Lam Diệp Phù nghe lời khích lệ của hắn, không biết nên vui hay nên buồn. Lật qua lật lại vài trang sách, ngẫm nghĩ, cô liền cảm thấy có chút không đúng, lại vội quay mặt lại "Không đúng, tại sao cậu lại phải giúp tôi? Chúng ta chẳng phải đối địch sao?"
Dịch Nhất Phàm thở dài, hai mắt nhắm hờ tựa người vào kệ sách. Trong thư viện lúc này cũng chẳng còn mấy người, không gian vô cùng yên tĩnh, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì
" Cậu nghĩ tôi ấu trí giống bọn họ sao?" Hắn mở miệng
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hợp lí, hắn chưa bao giờ nghiêm túc đấu qua đấu lại với cô
" Vậy cũng không thể là lí do khiến cậu phản lại bọn họ" Cô nhướng mày
" Tôi không phản lại bọn họ" Dịch Nhất Phàm thở dài "Tôi cùng bọn họ lớn lên, tính khí như thế nào tôi vô cùng hiểu rõ. Họ rất cố chấp, cứng đầu, cùng với cậu đấu qua đấu lại. Chỉ là về mặt Trung ngữ cậu mất lợi thế về quốc tịch, không phải sao? Tôi giúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-mot-cu-dien-thoai-van-menh-bat-dau-roi/787296/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.