Cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào, mang theo mùi nước hoa My Burberry Blush EDP nhè nhẹ nhưng cũng đủ khuếch tán trong một phạm vi nhất định. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chân váy công sở, giản dị mà thanh nhã, hoàn toàn mang phong cách đạm bạc đúng nghĩa của một tiểu thư Anh Quốc. Lạc Miên Miên sở hữu khuôn mặt thanh tú mà sắc sảo, đôi mắt dịu dàng biết cười cùng mái tóc nâu đen quăn nhẹ thả tự nhiên ngang vai, chỉ xét ở điểm này cũng đủ gây ấn tượng. Đối với Lam Diệp Phù mà nói, những gì cô suy tưởng về vị Lạc tiểu thư này đã hoàn toàn sai lệch
Gõ những bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển trên nền gạch hoa sáng loáng, Lạc Miên Miên mỉm cười khi nhìn thấy nam nhân với đôi mắt đen đầy mị lực cùng phong thái đạm bạc khinh vân kia, đối với cô giống như là thứ thu hút duy nhất
" Nhất Phàm!" Lạc Miên Miên nhẹ giọng gọi một tiếng, mềm mại giống như một cánh hoa trong nắng xuân, hai má điểm sắc chút hồng nhạt
Dịch Nhất Phàm nghiêng đầu lúc này mới liếc cô một cái, hơi nhíu mày, có chút quên mất nữ nhân đứng trước mặt. Hồng nhan hắn gặp nhiều, kiểu gì cũng không thiếu, nhưng chỉ có vị tiểu thư khi nãy hắn đều nhớ mãi không quên
" Nhất Phàm, em là Miên Miên" Cô thấy hắn có vẻ không mấy ấn tượng với mình, giọng hờn dỗi, phùng lên hai má. Dẫu gì hai nhà cũng có chút quen biết, cô và hắn số lần chạm mặt nhau cũng không nhỏ, chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-mot-cu-dien-thoai-van-menh-bat-dau-roi/787320/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.