Khoảnh khắc bàn tay rút ra, cảm xúc và hơi ấm của đầu ngón tay Tây Trừng biến mất.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng không hề nặng nề nhưng giống như một búa đập vào trái tim trống vắng.
Tất cả âm thanh đều đã đi xa, Tây Trừng hoảng sợ đứng trong im lặng, như có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ nhưng lại không thể tập trung.
Cuộc trò chuyện tối nay không hề căng thẳng chút nào.
Đặc biệt là Lương Duật Chi, cảm xúc và lời nói của anh rất lý trí và kiên định, ngay cả sự ra đi của anh cũng bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Anh hiểu cô một cách sâu sắc và thú nhận bản thân mà không hề dè dặt.
Trước đây Tây Trừng từng thấy anh ngang ngược, sau này cũng thấy anh đã kiềm chế nhượng bộ, nhưng chưa bao giờ thấy anh biểu hiện chân thành trọn vẹn không chút giấu diếm như vậy.
Vài phút sau, Tây Trừng rời khỏi phía cánh cửa, đi vào phòng khách.
Bên ngoài là một đêm Bắc Kinh mưa u ám.
Mọi thứ trong phòng vẫn chìm trong ánh sáng mờ ảo, mang lại cảm giác chán nản khó tả.
Tây Trừng chợt nghĩ, Lương Duật Chi không mang theo ô, xe của anh thường đậu dưới gốc cây bên phải cổng khu. Khoảng cách từ tòa nhà này đến lối vào là hơn 100 mét.
Cô lại nghĩ có lẽ anh đã ở trong xe rồi, vai và tóc chắc hẳn đều ướt.
Có vẻ như đó là điều duy nhất cô có thể nghĩ đến vào lúc này.
Thật sự rất hiếm khi Bắc Kinh có mùa mưa liên miên. Rạng sáng ngày hôm sau thì trời đã tạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-gan-ben-em/1160120/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.