Khoảng ba bốn phút sau, Tổ Tông và Hai Sói trở lại, nụ cười giễu cợt khinh khỉnh trêи môi của Trương Thành Nam lập tức tan biến không để lại chút dấu vết, như thể nó chưa từng xuất hiện vậy.
Hai cái bóng chồng lên nhau nhanh chóng tiến lại gần, sát khí bốc lên, tôi hoảng hốt bất lực mà khóc nức nở, run rầy nắm lấy quần áo của anh ta, ánh mắt ngóng trông mang đầy sự khẩn cầu, lần đầu tiên tôi từ bỏ vẻ cố chấp và lạnh nhạt trước mặt anh ta, bộ dạng đáng thương tuyệt vọng và bất lực, tôi biết rõ rằng Tổ Tông không muốn thấy tôi tiếp xúc với anh ta dù chỉ là một chút, nhất là thời điểm anh đang vô cùng giận dữ lúc này, tôi chịu thua để cho Trương Thành Nam tha thứ nương tay cũng sẽ không thiếu một hai miếng thịt đâu
Anh ta vuốt ve khuôn mặt của tôi, dường như cảm thấy còn chưa mãn nguyện: “Bộ dạng mê người khiến người ta muốn phạm tội của cô Trình, tôi thật sự không thể chống cự được. Anh ta bất chợt nới lỏng chiếc nhẫn buồng đầu lưỡi của tôi ra, tôi ʍút̼ lấy đầu lưỡi đã tê dại, liên tục thở hổn hển ở băng ghế sau, tôi không thể phân biệt được là lạnh hay là bị dọa sợ, làn da được lộ ra bên ngoài đã trở nên ửng đỏ.
Tổ Tông ngồi vào trong xe, trêи người mang theo một cỗ khí lạnh u ám đan xen, khuôn mặt cũng tối sầm lại.
So với bầu trời có cuồng phong bão táp và mây đen quay cuồng trước khi ập đến còn ác liệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1786440/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.