Mùi hương trêи người Quan Lập Thành rất tươi mát, rất thơm, hương thơm của mực và sữa tắm hòa quyện với nhau, giống như hoàng hôn phía tây, bờ biển vô biên, triền miên.
Tôi không cách nào tự kiềm chế được sự run rẩy của những ngón tay, hết lần này tới lần khác suýt chút nữa, suýt chút nữa không giữ nổi mạng sống, càng lo lắng, thì lại càng tế dại, vô tình tự đâm chiếc kim sắc nhọn và tay, rồi máu cứ thế tuôn ra.
Quan Lập Thành nhanh tay bóp cổ tay tôi, anh nhíu mày nhìn một cái, rồi ngậm vào trong miệng.
Tôi sợ hãi rút tay lại, nhưng sức của anh quá mạnh tôi không thể rút lại được, tôi thốt lên răng như vậy sẽ bị lây nhiễm.
Quan Lập Thành vẫn không buông ra, anh lúc mạnh lúc nhẹ hút từng giọt máu ra, giọng nói khàn khàn lẩn tránh lời tôi, "Cô có bị mắc dịch cúm lợn không."
Tôi xấu hổ nói rằng tôi quên rửa tay rồi.
Anh ngậm đến khi máu ngừng chảy mới buông ngón tay của tối ra.
Tôi cố gắng co quắp và năm chặt tay, rồi giấu ra sau lưng.
Tôi nhanh chóng tìm cách bóc trần sự mất kiểm soát này, nhưng mà lại càng mất khống chế hơn, Quan Lập Thành phá vỡ phòng tuyến này, anh vén tóc mai bên tại tôi ra, vuốt ve vành tai châu tròn ngọc sáng cả tôi một cách mê say, "Cô chủ Trình đoán xem, vì sao tôi biết rõ ra quân sẽ bị liên lụy, mà vẫn không tiếc cái giá phải trả."
Tôi và anh gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, thậm chí không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1786530/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.