Giang Nghiễn mặc một bộ đồ đen, thân hình gầy gò nhưng thẳng tắp. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, lông mày và mắt anh không có chút nhu hòa nào, gương mặt nhìn nghiêng lạnh lùng trắng bệch.
Anh ngước mắt nhìn người khác, ánh mắt trong veo lạnh lùng, nhiều năm làm cảnh sát đã tạo cho anh một khí chất riêng, nghiêm trang nói không nên lời.
Một nam sinh đại học bình thường làm sao từng gặp người như vậy, không thể tin nổi, lắp bắp nói: "Vợ, vợ chưa cưới? Cố An?"
Khuôn mặt anh ta đỏ bừng rồi lại trắng bệch, vội vàng bỏ chạy.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy anh, mắt Cố An không thể nhìn thấy ai khác.
Cô bị anh nắm một tay, lòng bàn tay áp sát, khít khao, còn tay kia thì nắm chặt vạt áo thun, các khớp ngón tay trắng bệch.
Trái tim nhỏ bé của cô giống như chú chó Đức ở nhà, chỉ cần nhìn thấy Giang Nghiễn là nhảy nhót không ngừng. Nhưng ngay lập tức lại nhớ đến vợ chưa cưới của anh, lòng chợt lạnh lẽo, thay vào đó là cảm giác chua xót vô tận.
Cố An hít sâu một hơi, giả vờ bình thản hỏi anh: "Em nghe anh hai em nói, anh có vợ chưa cưới."
Giang Nghiễn cúi đầu nhìn cô, đôi mắt hai mí có đường cong và nếp gấp đẹp, lông mi anh vốn đã dài và rậm hơn người bình thường, ở góc độ này lại càng rõ.
Chỉ có điều, đường viền môi anh kéo dài thẳng tắp lạnh lùng, không nói gì, coi như mặc định.
Trái tim Cố An từ từ rơi xuống, cho đến khi rơi vào vực thẳm.
"Hơn nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-hon-anh-nicolas-duong-ho-lo/1744789/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.