Mưa bão vừa tạnh, ánh đèn trắng lạnh từ trên cao chiếu xuống, bao phủ lấy thân hình cao gầy của anh. Đầu ngón tay anh hơi lạnh, chạm vào rồi buông ra ngay, nhẹ nhàng như ảo giác của cô.
Cố An vô thức xoắn lấy chiếc chăn nhỏ trong tay, anh rõ ràng nói "em bé tò mò", nhưng trong đầu cô tự động lọc bỏ đi một phần --
Chỉ còn lại em bé, em bé, em bé...
Cô càng siết chặt chiếc chăn nhỏ trong tay, đột nhiên không dám ngẩng đầu nhìn anh.
"Có sợ chó không?" Giang Nghiễn lạnh lùng hỏi.
"Hả?" Cố An ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt đen láy của cô nhìn anh không chớp, ngoan ngoãn và ngây thơ.
"Không sợ!" Cô lắc đầu, cái búi tóc nhỏ trên đầu cũng lay động theo: "Em thích chó lắm, đặc biệt là chó lớn!"
Giang Nghiễn nhướng nhẹ mày: "Vậy qua đây khóa cửa."
"A..." Cố An từ từ đi theo.
Trước khi đóng cửa, Cố An nắm lấy tay nắm cửa, thò đầu ra từ phía sau, nhỏ giọng chào tạm biệt Giang Nghiễn: "Tạm biệt anh!"
Giang Nghiễn chỉ "ừm" một tiếng, hai tay đút túi quần đi xuống lầu.
Cố Trinh không có ở nhà, anh là một người đàn ông xa lạ, ở lại đây thì không thích hợp.
Rốt cuộc cô cũng sợ hãi cho nên khi chuông cửa reo lên lại gọi "anh trai" với không khí để tự trấn an mình.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến anh.
Cô là em gái của Cố Trinh, chứ không phải em gái của Giang Nghiễn anh.
Anh cau mày, cảm giác bực bội mơ hồ lại bắt đầu nhen nhóm.
Mãi cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-hon-anh-nicolas-duong-ho-lo/1744842/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.