" Cảm ơn cậu như thế nào sao? "Nguyễn Âm Thư khép nhẹ hai mắt, sau đó lại từ từ mở ra, nói: " Không phải tôi đang giúp cậu làm báo tường đây sao? "
Trình Trì nâng môi, nói với vẻ không chút hứng thú: " Chỉ vậy thôi à? "
Âm Thư nghe vậy liền đứng thẳng người lại, mấy đầu ngón tay siết vào nhau đến đỏ ửng lên: " Vậy...Cậu còn muốn gì nữa. "
Trình Trì không trả lời, tiếng gió thổi vừa dừng lại, bên tai anh chỉ còn văng vẳng tiếng viên phấn của cô cọ vào mặt bảng đen.Một lát sau, Âm Thư mới nghe thấy giọng nam trầm trầm vọng lại: " Chưa nghĩ đến. "
Nguyễn Âm Thư:?
" Cứ làm trò này trước đi. " - Trình Trì tự giác nói tiếp " Chờ ngày nào đó tôi nghĩ ra trò khác rồi chúng ta lại tiếp tục. "
Nguyễn Âm Thư sững sờ, cậu ta im lặng lâu như vậy, cuối cùng lại không nghĩ ra gì hết ư?
Cô bèn lầm rầm trách móc: " Tôi còn chưa nói sẽ làm đâu, sao cậu lại ngang nhiên như thế? "
Anh đảo mắt: " Cậu đang nói gì đó? "
" Không có gì. " - Âm Thư chột dạ vuốt chóp mũi. " Chia bảng xong chưa? "
" Xong rồi. " - Trình Trì quăng viên phấn trên tay một cái xạch vào trong giá đỡ bảng.
" Lại đây viết đi. "Viên phấn trong tay anh đã sớm bị vỡ ra thành mấy mảnh, Nguyễn Âm Thư lén lút phê bình, cầm lấy một mẩu trong đó để viết tiếp.
Cái con người này, vừa thô lỗ vừa bất cần.
Ban nãy lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-om-em-ve-nha/268592/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.