Sấm chớp vừa dứt, bầu trời màu xám nhạt liền nứt ra một cái miệng lớn, rồi mưa theo đó tràn xuống, ào ào như thác đổ.
Trời đột nhiên trở mưa, gió thổi mấy tấm màn trong phòng tung bay loạn xạ. Mà Trình Trì, không biết từ khi nào đã ngồi trên bệ cửa sổ, bình thản nhìn trời sấm đùng đoàng.
Nguyễn Âm Thư sửng sốt, mãi một lúc mới chợt tỉnh, kinh ngạc vì mấy lời trước đó của Trình Trì, vội vã chạy đi đóng cửa sổ.
" Cậu đóng cửa bên đó làm gì? " - Trình Trì nhảy xuống. " Đóng cửa bên này trước đã. "
Sách của cô ấy để trên bàn nhiều như vậy, mưa rơi ngày càng nặng hạt, còn không lo cho chính mình trước, lại lo đi đóng cửa theo thứ tự.
" Đều là 1 phòng cả thôi, bàn mọi người dính mưa cũng không tốt. " - Âm Thư mím môi, nhìn về phía anh với bộ dáng lo lắng.
" Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau sang giúp tôi một tay? "
Anh rũ mắt, bật cười: " Cậu dám ra lệnh cho tôi? "
Nhưng anh cũng không có nói gì thêm, đứng dậy giúp cô đóng cửa sổ...Quả là " cảnh tượng xưa nay chưa từng có. ", vừa quay người lại đã thấy cô đứng trước mặt mình, xòe ra đôi tay trắng nõn.
" Cậu có mang điện thoại không? "
Trình Trì cho là cô muốn mượn điện thoại để gọi người nhà, nhưng hình như cô cho đó là điều đương nhiên...Anh mím môi một chút, đầu lưỡi trong miệng khẽ quét qua chân răng một vòng.
Trình Trì móc điện thoại từ trong túi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-om-em-ve-nha/268597/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.